Hai người đi đến phòng thí nghiệm của Ngôn Ngọc, anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Lệ Đình Tuyệt trở về.
Trong thang máy, Mạc Thanh Yên nắm lấy tay Lệ Đình Tuyệt, cặp mắt to sáng vụt lên.
"Tuyệt, đợi lát nữa mặc kệ có kết quả gì cũng phải nói cho em biết."
Lệ Đình Tuyệt ghé mắt, nhìn đến bộ dạng lo lắng của cô, khóe miệng lộ ra ý cười lẳng lơ.
"Ừ, anh sẽ nói cho em."
Cánh cửa thang máy vừa mở, Lãnh Nhiên đã đứng chờ ở đó, nhìn đến hai người, anh ta giữ chặt lấy Lệ Đình Tuyệt.
"Tuyệt, Ngôn Ngọc nói cậu bị Ngôn Khải hãm hại, làm sao, cho tôi xem? Cậu bị làm sao?"
Nhìn ra vậy, Lãnh Nhiên cũng thực sự sốt ruột. Dù sao trước kia Ngôn Khải cũng là người tốt, bọn họ cũng đã từng gặp qua. Lúc trước đối với Ngôn Ngọc, đối với chính mình đều là anh em, lại càng không phải người ngoài.
Lệ Đình Tuyệt buông tay anh ta: "Tôi không sao."