Lúc này Tư Đồ Lệnh đi tới, nhìn hình ảnh ba người rất ấm áp, có điểm quen mắt.
Nhưng, vừa có chuyện gì, hắn đều nghe người hầu nói. Biết cô bé kia vừa chạy ra ngoài, với bộ dạng sợ hãi.
Cho nên hắn cũng không nghĩ nhiều, nếu Ám Dạ không cứu cô, chỉ sợ giờ hắn đang hối hận cũng không kịp.
Hắn đi thật nhanh lên trước mặt bọn họ: "Anh Ám Dạ, cảm ơn anh đã cứu cô ấy."
Lệ Đình Tuyệt rút tay về, lạnh lùng nhìn hắn một cái.
"Ở đây bảo vệ làm việc cũng lơi lỏng, làm thế nào mà người ngoài có thể trà trộn vào đây?"
Điểm này làm cho anh cực thất vọng, từng người ra vào chẳng phải đều kiểm tra cẩn thận, kỹ càng sao?
Sắc mặt Tư Đồ Lệnh khẽ biến đổi, tất cả người hầu hắn luôn có những điều kiện khắc nghiệt, cho nên quay người sang chỗ khác, lạnh giọng kêu Tô Thành tiến vào.
"Tiên sinh..."
Hắn cung kính, hơi cúi đầu, biết tiên sinh hôm nay không vui vẻ, những người anh em bảo vệ sẽ phải gặp rắc rối.