Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên nhanh chóng đỏ lên, cô đánh yêu anh một cái.
"Anh có thể đứng đắn một chút không?" Cô thật sự quan tâm anh mà anh lại còn dám trêu ghẹo cô.
Lệ Đình Tuyệt rất thích nhìn dáng vẻ thẹn thùng của cô, ngón tay dài của anh mơn trớn trên khuôn mặt cô, trong ánh mắt đều là tình yêu dành cho cô.
"Tiểu Yên, mấy ngày nay có nhớ anh không?"
Thật ra anh muốn nói anh rất nhớ cô, nhưng bản tính phúc hắc của anh không cho phép anh nói như thế, ngược lại muốn biết cô có nhớ anh không.
Mạc Thanh Yên hỏi lại anh: "Anh thì sao?"
Tay anh xoa lên làn da non mịn của cô, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, ngắm dáng vẻ có chút khẩn trương của cô. Cô ngước nhìn, đôi mắt to ầng ậc nước: "Em đã nói nhớ anh trước đó rồi mà, rất nhớ anh."
Người đàn ông này thật là... tại sao luôn hỏi câu hỏi này chứ? Trước đây anh cũng không hề có cái dáng vẻ mẹ chồng như này đâu.