Hỏi xong, Tư Đồ Lệnh phát hiện quần áo và nét mặt của cô không đúng, vì thế cau mày.
"Sao lại thay quần áo khác rồi?"
Đáy lòng anh ta có chút ý nghĩ không đúng, có phải Lệ Đình Tuyệt đến đây, còn khiến cô không thể mặc được quần áo cũ, phải đổi bộ khác không? Anh ta nắm lấy tay cô: "Nói, chuyện gì đã xảy ra?"
Ánh mắt tên đàn ông này còn toát ra sự đáng sợ, vẻ mặt lạnh lẽo dọa người, giống như người mình yêu thương bị kẻ khác làm bẩn, trái tim anh ta đau đớn.
Mạc Thanh Yên bị đau đến sắc mặt cũng thay đổi: "Anh làm tôi đau đấy."
Cô rút tay về nhưng Tư Đồ Lệnh không cho. Cô chỉ có thể nhìn thẳng anh ta, cắn răng giải thích.
"Vừa nãy người ta bị người ta đụng phải, váy bị dơ nên bọn họ vội tìm cái khác đến cho tôi thay."
Đáy mắt cô đều là sự tức giận, trừng mắt nhìn anh ta như một con mèo nhỏ đang nổi điên, vô cùng đáng yêu.
Tư Đồ Lệnh nghe xong, ánh mắt khẽ đổi, sau đó quay sang nói với người phía sau.