Mạc Thanh Tuyết nghĩ xem Tư Đồ Lệnh ở đâu, làm gì. Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ ra.
Cô ta chỉ biết là anh ta đặc biệt giàu có, hơn nữa là anh ta tâm ngoan thủ lạt.
*tâm ngoan thủ lạt: bụng dạ nham hiểm, thủ đoạn độc ác.
"Em chỉ nghe lén được như thế thôi. Lỡ như hai người họ không ở đấy thì em cũng không có cách nào khác."
Cô ta nhíu mày, mặt đau đớn, nghe tiếng khóc của mẹ, cô ta cảm thấy hơi phiền. Gần đây đúng thật là vô cùng xui xẻo! Thật vất vả mới tiễn tên ma quỷ Tư Đồ Lệnh kia đi thì lại phải nghênh đón Lệ Đình Tuyệt.
Nghĩ đến mệnh của chính mình đúng là không tốt mà. Bất kể là ai trong hai người đàn ông này đối xử tốt với cô ta thì đó cũng là chuyện vô cùng đáng tự hào.
Haizz.....
Càng nghĩ lại càng giận, cô ta lại càng ghen ghét Mạc Thanh Yên.
"Cô mau nói địa chỉ đi."
Lệ Đình Tuyệt không chút kiên nhẫn, lạnh lùng liếc Mạc Thanh Tuyết.
Cô ta hoàn hồn, đôi môi đỏ mấp máy.