Mạc Thanh Yên thật sự muốn lật bàn, nhưng nghĩ đến Angela, cô nhịn.
"Tư Đồ Lệnh, chúng ta đánh cược một chút đi. Tôi tuyệt đối sẽ không yêu anh, còn anh thì không được ép buộc tôi làm bất cứ thứ gì."
Nghĩ đến chuyện trên máy bay anh ta dám dùng khói mê. Cô bắt đầu cảm thấy phải phòng bị người đàn ông này. Dù sao lúc đó cô không nghĩ được nhiều, chỉ nghĩ muốn cứu con gái trở về.
Tư Đồ Lệnh vốn là một người kiêu ngạo, cho nên anh ta khẽ gật đầu đáp ứng.
"Được, dù sao chúng ta cũng còn nhiều thời gian."
Mạc Thanh Yên đột nhiên đứng lên: "Vậy anh cứ từ từ thưởng thức bữa ăn này đi, tôi đi thăm con gái của mình."
Cô đi ra ngoài, sau đó xoay người hỏi anh ta một câu: "Có thể chuẩn bị giúp tôi một ít cháo không?"
Đợi chút nữa Angela tỉnh chắc sẽ đói lắm, bây giờ chỉ có thể dựa vào Tư Đồ Lệnh thì hai mẹ con cô mới có thể cùng nhau trở về.