Về đến nhà, Mạc Thanh Yên đem toàn bộ hình chụp lễ phục ra cho Lệ lão thái thái xem. Lệ lão thái thái nhìn, khen ngợi không ngớt lời.
"Đẹp, thật sự là vô cùng đẹp!"
Lệ lão gia tử ngồi một bên, muốn nhìn nhưng lại vờ như không muốn.
Lệ lão thái thái nhìn ra ý muốn của ông, vì thế chủ động tiến đến ngồi bên cạnh ông.
"Lão nhân, cho ông xem này."
Lệ lão gia tử ngạo kiều xoay đầu: "Có cái gì mà nhìn? Hai đứa nó đều ở trước mặt đây mà."
Vừa nói xong lại nhịn không được lòng hiếu kỳ, xoay sang nhìn trộm vài lần. Ánh mắt vốn dĩ đang tối đen nhưng khi nhìn đến lại đột nhiên sáng ngời, ông cảm thấy bức hình trước mặt này so với người thật đúng là đẹp hơn vài phần.
Không khỏi khen ngợi vài câu: "Hai người này diện mạo có thể đẹp hơn cả minh tinh luôn này."
Lệ Đình Tuyệt nhẹ nhàng nói: "Cũng không nhìn xem là tôn tử của ai ạ?"
Một câu nói này khiến lão gia tử cười vui vẻ, giật lấy điện thoại từ tay Lão thái thái, nhìn tới nhìn lui.