Mạc Thanh Yên nắm lấy tay ông, quỳ xuống trước mặt ông, nước mắt lưng tròng cười nói.
"Ông nội, ông đừng vội, dù sao cũng đã có thể xuất viện rồi, sau này ông nhất định có thể nói chuyện."
Mạc lão gia gật gật đầu, ông đều có thể nghe hiểu, chỉ là không thể nói ra mà thôi. Muốn viết cũng không thể viết được, tay run rẩy, không thể cầm được bút. Vì vậy bọn họ đều không làm khó ông nữa, chỉ cần ông khỏe lại là được.
Lệ Đình Tuyệt gọi ông một tiếng: "Ông nội, về nhà từ từ tĩnh dưỡng."
Mạc lão gia đối với Mạc Thanh Yên và Lệ Đình Tuyệt đều có cảm tình, vì vậy nhìn thấy bọn họ, ông rất vui.
Mạc Chí Kiên đã làm xong thủ tục xuất viện, bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Mạc Thanh Yên và Lệ Đình Tuyệt, sắc mặt ông ta tối sầm lại.
"Ba, chúng ta đi thôi."