Mạc Thanh Yên nhìn hai người đang nhắm mắt ngủ trong lòng mình, một trái một phải ôm một bên meo meo, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ quái.
Cô cắn môi nhìn hồi lâu, mới vỗ vào đầu Lệ Đình Tuyệt.
"Này, anh cùng đừng nghịch ngợm giống Angela, như này em thấy không thoải mái."
Tay Lệ Đình Tuyệt nắm chặt hơn một chút: "Như thế này, sao lại không thoải mái?"
Mặt Mạc Thanh Yên đầy hắc tuyến, người này là cố ý có phải không? Như vậy cô lại càng thấy khó chịu.
Nhưng có Angela ở đây, cô cũng không dám động, cũng không muốn khiến cô bé cảm thấy ba với mẹ đang cãi nhau, vì thế vẫn chịu đựng, tận đến lúc Angela ngủ.
Mạc Thanh Yên mới vỗ vai anh: "Mau đặt Angela nằm lên gối đi."
Từ nãy đến giờ đè lên người cô, thật sự rất khó chịu.
Lúc này Lệ Đình Tuyệt mới mở mắt, đêm qua cơ hồ anh không ngủ chút nào, vẫn luôn quan sát tình hình của cô. Cho nên lúc nãy ngủ một chút, thực sự rất thoải mái.