Nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp của Angela, từ đáy mắt của Tư Đồ Lệnh ánh lên một tầng ôn nhu.
"Tiểu bằng hữu đừng sợ, anh ta chỉ đưa chúng ta đi bệnh viện một chuyến thôi."
Angela lắc đầu: "Nhưng mà cháu phải về nhà rồi."
Bé rất cảnh giác đối với người lạ, tài xế ngồi phía trước, cả người đã có chút run rẩy, giọng bất ổn nói với cô bé.
"Tiểu thư nhỏ, tôi đã đụng phải anh ta, nên đưa anh ta đi bệnh viện một chút, nếu không có thể liên quan đến mạng người."
Vừa rồi, anh ta bị Tư Đồ Lệnh mắng vài câu, cũng bị dọa, song cũng chưa nhìn rõ người kia thương thế ra sao? Vừa mới đó mà đã mất hút.
Angela nhìn máu trên người Tô Thành, thân thể nhỏ bé run run chút.
"Được, đi bệnh viện đi."
Nhìn cái chú kia như sắp chết vậy, vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra chút.
Sau khi bé ngồi xuống, vẫn thi thoảng lén liếc sang hai người kia, Tô Thành nhắm mắt giả chết. Còn Tư Đồ Lệnh thì đang thu lại bộ mặt hung dữ, cố ngoắc khóe môi lên cười.