Mạc Thanh Tuyết cùng Bạch Mạn Cầm nghe hắn nói như thế, trong lòng đều run sợ.
Bạch Mạn Cầm chậm rãi đi lui xuống, chui vào trong chăn, ngay cả đối diện cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông kia. Hai mắt hắn nhìn rất hung tợn, giống như muốn ăn thịt người khác vậy.
Mạc Thanh Tuyết nắm chặt hai lòng bàn tay, tự trấn an chính mình, dù sau năm đó những người biết chân tướng sự việc cũng không nhiều.
"Đúng, chị của tôi năm đó là có người hại, chính là thủ đoạn đưa chị ấy ra làm trò đùa."
Tốt nhất là đem bát nước bẩn đổ lên người Mạc Thanh Yên, một chút cũng không thể dính vào được.
Tư Đồ Lệnh ánh mắt lạnh lùng, đảo qua như thanh kiếm, hai người giật mình.
"Tôi sai rồi, cô ấy chính là bị người khác làm hại."
Trời ạ, người đàn ông này quả thật rất đáng sợ, nếu biết năm đó tất cả chuyện của Mạc Thanh Yên là do cô gây nên, như vậy cô khẳng định sẽ bị chết thê thảm.