Cô đi thẳng ra phòng bệnh, Tư Đồ Lệnh cố ngăn cô lại, nhưng cô bước nhanh hơn, chạy tới thang máy. Vào thang máy, cô không ngừng vỗ ngực, cuối cùng cũng thoát khỏi hắn ta.
Nghĩ đến hôm nay, mẹ cô đã nói Mạc Thanh Yên là tiện nhân, đã bị người của anh vả vô miệng, nhìn khuôn mặt của mẹ sưng lên như vậy, cô rất sợ hãi. Người đàn ông kia không e ngại bất cứ thứ gì, giết người trong chớp mắt, hơn nữa tâm còn lạnh hơn đá.
Chân cô run rẩy, hy vọng sẽ không bao giờ gặp lại hắn lần nào nữa.
. . . . . .
Mạc Thanh Yên thấy Mạc Thanh Tuyết đã đi, chuyển ánh mắt sang Tư Đồ Lệnh.
"Sao anh còn không đi?"
Mạc Thanh Yên là người duy nhất dám nói như vậy với hắn ta, hắn chẳng những không tức giận. Ngược lại, nhìn đến bộ dạng tức giận của cô mà mím môi.
Đôi bàn tay quý phái từ ngực thả xuống, cất bước đi tới, khóa chặt cô, gương mặt lạnh lùng, mặt lạnh như băng.