Mạc Thanh Yên đi xuống dưới lầu, vậy mà cô lại ngủ, hơn nữa ngủ một giấc tới tận buổi chiều. Cô cảm thấy Lệ Đình Tuyệt giống như thuốc an thần vậy, chỉ cần anh ôm cô thì cô sẽ ngủ cực kì ngon.
Nhìn Lam Vũ Điệp đang bón canh cho Angel ăn, đáy lòng có chút ấm áp.
Từ nhỏ Angel đã không có người lớn tuổi ở cạnh chăm sóc, cho nên không có người đuổi theo bón rau cho bé. Mà cô rất nghiêm khắc, từ lúc rất nhỏ đã để bé ngồi trên bàn ăn, để bé tự ăn, cũng không cho chạy loạn lung tung.
Cho nên lúc nhìn thấy cảnh này, trong lòng cô rất xúc động, bọn trẻ có bà nội, có một người bà nội luôn nghĩ cho chúng.
Cô sẽ tận lực sống chung với Lam Vũ Điệp thật tốt. Bà là một mẹ chồng tuyệt vời, cô sẽ xem bà như mẹ ruột của mình.
Từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ nên cô cực kì khát vọng tình thương như thế này, nhưng lại cũng sợ hãi. Chưa từng tự mình trải nghiệm, cho nên cô cũng không biết mẹ con ở chung sẽ như thế nào.