Lệ Đình Tuyệt vốn dĩ hai tay khoanh trước ngực, chân còn đạp lên Lệ Đình Phàm, nghe được Mạc Thanh Yên nói như vậy, liền vội vàng rụt chân lại.
Anh đỡ Lệ Đình Phàm dậy, mặt Lệ Đình Phàm bị đánh thành đầu heo, sưng phù lên, mắt cũng thành mắt gấu trúc.
"Tiểu Phàm, đưa thuốc giải đây, nếu không ngày nào tôi cũng sẽ đánh đòn cậu."
Uy hiếp này của anh, cũng quá ngây thơ rồi đi?
Lệ Đình Phàm híp mắt nhìn anh: "Anh đây là có thái độ gì? Trong tay tôi có thuốc giải, anh còn đánh tôi?"
Mạc Thanh Yên cảm thấy khung cảnh có chút không đúng lắm, đây không phải là đang bắt cóc với uy hiếp sao? Sao nhìn không giống lắm.
"Cậu không cần phải giả vờ nữa, An An căn bản là không bị trúng độc, chỉ là một chút phấn hoa có thể khiến cho người ta thiếp đi mà thôi. Cậu làm những việc này không phải là muốn tôi xem trọng cậu sao? Anh trước đây xem nhẹ cậu rồi, sau này nhất định sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn, cũng sẽ ở cùng cậu nhiều hơn."