Quốc Vương thấy anh như vậy, càng thêm thưởng thức. Nam nhân như vậy, đủ khí phách.
Cuối cùng ông cười nói: "Ám Dạ, không đánh nữa, ta mệt mỏi, so kém hai người trẻ tuổi."
Lệ Đình Tuyệt đem gậy golf đưa cho người nhặt bóng đứng bên cạnh, sau đó trả lời.
"Quốc Vương bệ hạ, thể lực người không tồi, lấy tuổi tác như thế mà có thể kiên trì lâu như vậy, chứng minh thân thể của người cũng rất tốt."
"Ha ha ha... Ta già rồi, bất quá ta từng có hai đứa cháu ngoại, lớn lên nhất định sẽ khỏe hơn các anh."
Dùng con anh tới áp anh, cũng coi như là một loại nghệ thuật nói chuyện.
Lệ Đình Tuyệt nghe được hai đứa nhỏ, ánh mắt khẽ biến đổi, anh chỉ sang khu nghỉ ngơi.
"Chúng ta tới đó ngồi đi, nghỉ ngơi một chút."
Mấy người ngồi trên ghế tựa màu trắng, phục vụ đã bưng trà tới, bọn họ đều đồng loạt bưng lên uống một ngụm.