Mạc Thanh Yên vui vẻ nở nụ cười, anh không đi đâu hết, mà ở trong phòng ngủ làm việc, chờ cô ngủ dậy, như này thật tốt, thật sự rất tốt.
Cô bỏ hai chân xuống giường, đi dép lê, đột nhiên lại phát hiện mình không mặc áo ngủ, thân trên rất lạnh.
Mà tầm mắt của người đàn ông nào đó từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi cô, sau đó còn có âm thanh nuốt nước miếng vang lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thanh Yên chậm rãi đỏ lên, nhanh tay cầm áo ngủ mặc vào, sau đó đi về chỗ anh, kéo tay Lệ Đình Tuyệt, vẻ mặt vui vẻ.
"Chồng à, anh đang đợi em ngủ dậy sao? Anh không đi, em rất vui."
Cái miệng nhỏ nhắn của cô mấp máy, nhìn tinh nghịch, vô cùng đẹp mắt, cô gái này hình như càng lúc càng đẹp hơn rồi. Từ làn da, đến màu môi, cũng càng ngày càng sáng rõ.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt khóa chặt trên người cô, anh cảm thấy nha đầu này cố tình dụ dỗ anh.
Cô tựa đầu trên cánh tay anh, tâm trạng cực kỳ tốt.