Lệ lão thái thái nhìn hắn vội vàng rời đi, không khỏi cảm thán.
"Làm bác sĩ cũng khổ cực quá! Chỉ cần có người bệnh, xa đến đâu cũng phải ngay lập tức chạy đến. Đây cũng là nguyên nhân thằng bé vẫn luôn chưa có bạn gái, hơn nữa cũng không có người nhà, đáng thương."
Mạc Thanh Yên nghĩ đến chuyện ở bệnh viện ngày đó, Ngôn Ngọc chắc hẳn là có người nhà đi? Chỉ là hắn không muốn nói ra thôi?
Vì thế vỗ vỗ tay lão thái thái: "Thái thái, về sau anh ấy sẽ cưới vợ sinh con, sẽ có một gia đình tốt đẹp."
Làm bạn bè, bọn họ đều hy vọng Ngôn Ngọc sẽ như vậy. Có một gia đình hoàn chỉnh, có vợ và con của riêng mình.
Lệ lão thái thá không suy nghĩ nữa: "Ừ, ta già rồi, dễ xuân thương đông nhớ, Tiểu Yên đừng chê ta."
Mạc Thanh Yên cười: "Thái thái, người ấm áp, hiền hòa như vậy? Con sao dám chê người? Angela ngày nào cũng nhắc con, muốn con cho dù già rồi cũng phải xinh đẹp, thời thượng như người, nếu không con bé sẽ không cho con già đâu!"