Mạc Thanh Yên dắt tay cô, "Em vẫn nghĩ là đứa em tốt của chị, sau này cũng sẽ như vậy."
Hai mắt cô bị nước mắt làm cho nhòa đi, người một nhà tương thân tương ái, nhưng lại phản bội, thương tổn nhau. Loại chuyện như thế này cô thật sự không thể chịu đựng được, cô không muốn thay đổi, cô muốn cả nhà đều trở nên tốt đẹp.
Trần Bang Thiển khẽ gật đầu, sau đó đưa tay lên lau nước mắt.
"Tiểu Ngũ, chị không có ngủ với Lệ Đình Tuyệt, chị một chút cũng không hối hận, chị còn vui mừng vì người đó là Lãnh Nhiên. Bởi lẽ khi nhìn thấy em, chị biết rằng sâu trong lòng mình căn bản là không muốn tổn thương đến em."
Cô chỉ là bị thù hận che mờ mắt, mới làm ra những chuyện như thế này.
Mạc Thanh Yên nghe được lời này của cô, hai người đều nở nụ cười. Dường như sau khi nói ra mọi vấn đề, liền không có gì là không thể tha thứ nữa rồi?