Lệ Đình Tuyệt đang đứng ngoài hiên hút thuốc, tầm mắt vẫn nhìn hướng đường về nhà, hy vọng sẽ nhìn thấy xe của cô.
Tuy rằng biết là chuyện này sẽ không xảy ra, nhưng anh vẫn đứng đây đợi.
"Có chuyện gì vậy?"
Nghe Lãnh Nhiên kêu cứu mạng, đêm nay không phải cậu ta ở lại bảo vệ Ngôn Ngọc sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dưới những vì sao sáng trên bầu trời, thân hình cao lớn lặng lẽ đứng ở kia, tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ là có phần mờ ảo. Đột nhiên có một tia sáng vụt qua. Lệ Đình Tuyệt đưa mắt nhìn theo.
Nếu lúc này Tiểu Yên ở đây, cô nhất định sẽ nói: "Có sao băng kìa, mau ước nguyện đi."
Đây là thói quen từ nhỏ của cô, vì vậy mà mỗi lần nhìn thấy sao băng anh sẽ theo đó mà liền nhớ đến cô.
"Tuyệt, nhà của tôi vừa có thêm một đứa trẻ, khóc mãi không ngừng, cậu dạy tôi giờ phải làm thế nào đi?"
Không phải Lệ Đình Tuyệt có ba đứa con sao, bây giờ đối phó với một đứa hẳn là thừa sức.