Sáng sớm, khi Mạc Thanh Yên vừa tỉnh giấc thì luôn thấy buồn nôn, lúc này đang ở trong nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, Lệ Đình Tuyệt cau mày đứng một bên, đau lòng không thôi.
Anh khẽ khàng vỗ vai cô, Mạc Thanh Yên nôn hết mới thấy đỡ hơn một chút, ngẩng đầu cười với anh.
"Không sao đâu, mang thai đều như vậy mà, anh đừng nhìn em chăm chăm thế."
Cô của bây giờ nhìn không ra sao hết, chắc là rất tàn tạ, không muốn ở cùng anh mà anh còn đi theo, chăm chú nhìn.
Lệ Đình Tuyệt giúp cô lau miệng, thấy sắc mặt cô kém như vậy, đôi mắt tối lại. Bàn tay vuốt ve bụng nhỏ của cô: "Thằng quỷ nhỏ, đừng làm mẹ con chịu khổ nữa."
Thật ra anh nói không chỉ là việc đừng làm cô nôn nghén mà là muốn cho cô cảm nhận được sự tồn tại của nó, muốn cho nó bảo vệ mẹ nó, đừng để phát sinh nguy hiểm nào.