Mạc Thanh Yên đổi sang địa điểm khác, đến một câu lạc bộ. Ở đây có thể cưỡi ngựa, còn có thể chơi đánh gôn. Nhưng ngoài trời đang mưa, không có cách nào chơi được, vì thế hai người Ngôn Ngọc và anh cùng chơi bida.
Động tác của Lệ Đình Tuyệt đặc biệt soái khí, hơn nữa lần nào cũng thục trúng bóng, không lâu sau bóng đều bị anh đánh rơi vào lỗ.
Ngôn Ngọc nhíu mày: "Tiểu Yên, cô xem chồng cô này, cố ý làm tôi không đỡ được."
Mạc Thanh Yên đứng lên, chậm rãi bước qua, nhướn mày cười.
"Là anh không giỏi, không thể trách anh ấy được."
Thấy dáng vẻ vô cùng soái khí của anh, Mạc Thanh Yên hoàn toàn bị mê hoặc, cái người này dường như là làm bất kỳ việc gì cũng đều tất thắng.
Anh lau cây cơ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ thoáng qua ý cười, vừa tuấn mỹ lại vừa yêu nghiệt.
"Tiểu Yên, em nói xem nên đánh quả nào?"
Mạc Thanh Yên nhìn bàn bida, chỉ vào một quả trong đó.
"Quả này đi."
Nói xong cười ngọt ngào, tâm tình vô cùng tốt.