Lạc Mục nghe xong, ánh mắt như tro tàn lạnh lùng quét qua cô một cái.
Sau đó hắn trở về phòng làm việc của chính mình, còn rất nhiều công việc cần hắn xử lý, những người dân phải chịu mất mát thương tật còn cần đến sự an ủi của hắn.
Hắn không có thời gian suy nghĩ đến những thứ khác, hắn chỉ muốn bù đắp lại hết thảy.
Nghĩ đến việc Mạc Thanh Yên đã giúp hắn, nếu không N quốc thật sự xong đời rồi, Lạc Mục hắn cũng đi toi. Ân tình này, hắn sẽ vĩnh viễn ghi nhớ, người phụ nữ đó cũng sẽ mãi mãi là sự tồn tại đặc biệt nhất trong lòng hắn.
...…..
Mạc Thanh Yên dựa vào lòng Lệ Đình Tuyệt, chỉ cần ở cạnh bên anh, cô liền cảm thấy vô cùng an tâm.
Giống như bất an trong đời này của cô, đều trở nên khác đi sau khi gặp được anh. Người đàn ông này có thể khiến người khác có cảm giác vô cùng an lòng.
Mà Lệ Đình Tuyệt thì đang kiểm tra vết thương cho cô, nhìn vết cắt sâu như vậy, ánh mắt anh dần tối xuống.
"Đây là xảy ra như thế nào?"