Do cửa thư phòng không đóng nên Lạc Mục nghe thấy rõ ràng thái thái muốn che chở nha đầu kia.
Mạc Thanh Yên cũng thật giỏi, mới gặp lão thái thái lần đầu mà đã khiến bà ấy thích cô. Điều này, hắn thật sự không nghĩ tới. Cảm thấy quá nhân từ đã nương tay để khiến cho nha đầu kia bây giờ đắc ý như vậy.
Mạc Thanh Yên đưa lão thái thái về phòng, nói chuyện với bà, lát sau ngỏ ý muốn mượn di động như lão thái thái lắc đầu.
''Tiểu Yên, ở phủ tổng thống, ngoại trừ Mục Nhi, những người khác đều gọi không được, con có thể đi tìm nó mượn một lát.''
Lạc thái thái cười nhẹ, cầm lấy ly sữa từ trong tay người hầu, nói xong liền ngáp một cái.
''Tiểu Yên, con không cần ở cùng ta đâu, ta già rồi, phải ngủ, con cũng ngủ sớm nhé!''
Mạc Thanh Yên kéo chăn cho bà, đối với người lớn tuổi, cô rất kiên nhẫn, lúc này cô cũng không nhớ tới bùa hộ mệnh, chỉ không muốn bà bị cảm lạnh nên mới kéo kéo chăn.
Bước ra phòng, người hầu cúi đầu thành hàng: