Mấy quân nhân đi tới, đem Mạc Thanh Yên áp đi.
Ánh mắt cô oán hận, hừ lạnh một tiếng.
"Lạc Mục, anh thật đê tiện, chỉ biết bắt nạt nữ nhân."
Lạc Mục nghe được lời cô nói, xoa xoa huyệt Thái Dương, "Đừng khiêu khích tôi, tôi chính là người đê tiện như vậy, thích xuống tay với phụ nữ."
"Mang đi, lột quần áo cô ta ra." hắn lấy chủy thủ, âm hiểm nở nụ cười.
"Mạc Thanh Yên, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ vẽ cho cô đồ án thật đẹp, làm cô cả đời không quên."
Mạc Thanh Yên cảm thấy lần này mình có thể sẽ bị tên biến thái này ngược đãi, không khỏi mắng.
"Lạc Mục, anh tên lưu manh, Ám Dạ nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Nói chưa dứt lời, vừa nói đến tên Ám Dạ, hắn càng tức giận.
"Kéo vào, lấp kín miệng."
Nữ nhân này miệng lưỡi quá sắc bén, quả thật đã chọc đến nỗi đau của hắn. hắn đã muốn xuống tay từ sớm, chính là Ám Dạ bảo hộ cô ta quá tốt. Vừa nãy, cũng là hắn điều động bộ đội đặc chủng, mới đem cô ta bắt tới đây.