Lạc Mục cười lạnh, "Mạc Thanh Yên, cô chạy cũng vô dụng, cô có thể đi ra ngoài sao?"
Đặt điếu thuốc xuống gạt tàn, anh quét mắt về phía Mạc Thanh Yên. Trên mặt tràn đầy đắc ý, bản tính của nha đầu này anh hiểu rõ.
Mạc Thanh Yên nhìn cửa có quân nhân đứng, biết mình đơn thương độc mã chắc chắn đánh không lại, cô mới không ngu như vậy, liều mình chạy lên, sau bị đánh.
Vì thế trở về sô pha, ưu nhã ngồi xuống đối diện, cầm lấy điểm tâm trên bàn trà, ăn không chút khách khí.
Vừa ăn vừa nghĩ cách, làm sao mới có thể khiến Lạc Mục bớt giận.
Lạc Mục nhìn cô tự nhiên như ở nhà, hơn nữa vừa mới thấy anh khuôn mặt sợ hãi đã bị tươi cười ngọt ngào thay thế, cảm thấy không thể trêu đùa.
Anh đem thuốc dí xuống gạt tàn, tắt mồi, vì anh xuất thân quân nhân, nên dáng ngồi nghiêm chỉnh.
"Mạc Thanh Yên, cô liền một chút cũng không sợ?"