Lệ Dạ Kiêu nhìn thời gian, "Ba, đến giờ ra sân bay rồi."
Bắc Chinh rất ít khi quay về Lâm Thành, vì sợ bị người quen nhận ra. Ông ta chuẩn bị mọi thứ nhiều năm như vậy, tất cả đều là vì có thể nắm trọn Lệ gia trong tay.
Thế nhưng bây giờ những người ở Sinh Môn lại nghe lệnh của Trần Bang Thạc, đến lúc ấy không chắc anh ta đã cho ông làm Lão Đại.
Thấy dáng vẻ chau mày của ông, Lệ Dạ Kiêu cầm thuốc đi qua.
"Ba, tới giờ uống thuốc rồi."
Thật ra sức khỏe của Bắc Chinh càng ngày càng yếu, cho nên ông mới bắt đầu nóng này, chỉ sợ mình không thể sống được đến lúc Kiêu nhi có thể lấy lại được mọi thứ.
Ông cầm thuốc uống, sắc mặt trở nên tốt hơn một chút.
Lệ Dạ Kiêu bảo thủ hạ của Bắc Chinh đi lấy hành lý, để ông ta có thể yên tâm quay về tĩnh dưỡng ở đảo Vô Danh.
Đúng lúc này, Trương Thi Họa từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy chồng cùng con trai đang ở cùng nhau, rốt cuộc cũng có cảm giác một nhà đoàn tụ.