Bắc Chinh thấy bộ dạng mất mặt của cô thì cười lạnh một tiếng.
"Cô tưởng là Lệ Đình Tuyệt?"
Bối Thiến không phủ nhận: "Sao anh lại ở đây?"
Bắc Chinh đóng cửa lại sau đó đi đến sô pha ngồi xuống. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, mới vài ngày không gặp mà cô ta đã biến thành bộ dáng quỷ này, nào còn nửa điểm bóng dáng của Tiểu Ngũ?
"Cô sao lại thế này?"
Sau khi Bối Thiến té xỉu, Bắc Chinh lợi dụng một chút quan hệ với nhà họ Lệ mới vào nhà Lệ Đình Tuyệt, đưa cô ta ra ngoài. May mắn anh chú ý nhất cử nhất động của Lệ lão gia tử mới phát hiện ra cô ta ở đó.
Bằng không có lẽ mạng của cô cũng phải để lại ở nơi đó.
Bối Thiến nhìn thấy mu bàn tay mình có vết kim mới biết tối hôm qua là Bắc Chinh cứu cô, khó trạch bụng không còn đau như vậy, chỉ là cảm giác buồn nôn vẫn còn.
"Tôi bị ba đứa con của Mạc Thanh Yên tính kế."