Lãnh Nhiên ăn bánh bao Angela gắp cho, cảm thấy đáy lòng ấm áp, cho nên chưa kịp nghĩ đã thốt ra.
"Tôi chờ An An lớn lên rồi cưới con bé."
Anh ta vừa mới dứt lời một đôi đũa đã bay đến chỗ anh ta, cùng với đó là vài ánh mắt lạnh lẽo, khiến cho anh ta cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Lãnh Nhiên ngẩng đầu lên, cười cợt nhả.
"Tôi chỉ nói đùa thôi mà, không được sao?"
Anh làm sao dám ra tay với con gái của Tuyệt, Tuyệt chắc chắn sẽ chặt tay anh mất. Lại nhìn nhìn hai đứa con trai kia, lớn lên chắc cũng không phải dễ trêu chọc, cho anh một trăm lá gan anh cũng không dám.
Mạc Thanh Yên thì không chút khách khí nói: "Cậu đừng nhớ thương con gái tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu."
Cô giơ nắm tay lên, vẻ mặt cũng lạnh lẽo dọa người, Lãnh Nhiên cảm thấy, cả nhà này anh không thể đắc tội ai được.
"Tôi thật sự chỉ nói đùa thôi, cô bé đáng yêu như vậy, làm sao tôi có thể tai họa cô bé được chứ."