Ngày hôm sau khi Mạc Thanh Yên tỉnh lại, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là cơ ngực chắc khỏe của Lệ Đình Tuyệt. Phía trên còn che kín dấu hôn, trông thật ái muội. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi hơi đỏ lên, những chuyện xảy ra tối hôm qua, đời này cô đều không quên được.
Đôi mắt hẹp dài của Lệ Đình Tuyệt hơi hơi động, một lúc sau anh mở mắt ra. Trong ánh mắt còn mang theo một chút mơ hồ lúc mới tỉnh, anh nhìn thấy người phụ nữ nào đó bộ dáng đỏ mặt, càng khiến người trìu mến.
Đôi bàn tay to lớn của anh xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Lệ thái thái đã tỉnh rồi à?"
Mạc Thanh Yên ngước lên, bắt gặp ánh mắt tà khí của anh, cô nhoẻn cười.
"Vâng."
Lệ Đình Tuyệt cười tà mị: "Miệng và tay còn đau không?"
Mạc Thanh Yên xấu hổ không chịu được, nâng tay lên đánh anh.
"Lệ Đình Tuyệt, anh có thể không nói nữa được không?"
Sau đó cô lấy tay bưng kín mặt mình, hình như mỗi lần ở bên cạnh anh, da mặt của cô không lúc nào dày bằng anh được.