Cô ta xoay người muốn mở cửa, nhưng cửa lại không kéo ra được, cô ta cảm thấy mình sắp xong đời rồi.
"Cô không cần sợ, nếu ta muốn vạch trần cô thì cũng sẽ không cần gọi một mình cô lên đây."
Bắc Chinh đã pha xong một ấm trà, ông ta cầm lấy một tách trà rồi để ở phía đối diện, sau đó rót nước trà, chất lỏng có màu vàng xanh, nhìn vô cùng đẹp mắt.
"Đến đây, uống trà đi."
Âm thanh vẫn thâm trầm như cũ, Bối Thiến cũng dần dần khôi phục lý trí, cô ta muốn rời đi là không thể nào.
Vì thế tao nhã đi đến, ngồi xuống trước bàn trà, cặp mắt được trang điểm đậm nhìn chằm chằm Bắc Chinh.
"Ông đã biết, vì sao còn muốn giúp tôi? Hơn nữa ông không phải cha nuôi của Mạc Thanh Yên à?"