Mạc Thanh Yên nhìn dáng vẻ khẩn trương như vậy của anh, trên khuôn mặt nhỏ đều là ý cười. Cô nghiêng đầu nhìn anh.
"Lệ Đình Tuyệt, anh đang làm gì vậy? Đừng có động tay động chân với em ở chốn đông người chứ".
Bàn tay lớn của anh vẫn sờ soạng khắp người cô, vì nghe Phi Đao nói Mạc Thanh Tuyết sai bảo tiêu đánh cô, anh sợ cô bị thương. Vì thế sốt ruột, cũng không quan tâm gì cả, sờ soạng cô từ trên xuống dưới.
Lúc này nghe thấy lời cô nói, động tác của anh mới khựng lại, nhìn Ngôn Ngọc đang đứng bên cạnh, lạnh giọng nói.
"Sao cậu không quay người đi?".
Thấy động tác của anh rồi, nhưng hắn vẫn còn nhìn, anh có chút không thoải mái.
Ngôn Ngọc cảm thấy bản thân mình nằm không cũng trúng đạn, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
"Cô ấy có bị gì hay không thì cậu nên hỏi tôi".
Lệ Đình Tuyệt ôm chặt Mạc Thanh Yên, "Thật sự không bị thương chứ?".
Khuôn mặt Mạc Thanh Yên tràn đầy ý cười, đôi mắt to đặc biệt đen, đặc biệt sáng.