Lệ Đình Tuyệt nâng Mạc Thanh Yên lên, để cô dẫm lên lưng bàn chân mình. Anh nghiêm túc nói với cô: "Về sau không được đi chân trần trên sàn nhà nữa."
Mạc Thanh Yên theo bản năng nhìn về phía chân của mình, lúc tỉnh lại cô có chút hoảng hốt nên đã quên đeo dép.
Thì ra là anh đang quan tâm đến cô, người phụ nữ nào đó ngọt ngào cười.
Hai người giống như hai đứa bé, cô dẫm lên chân anh, hai người ăn ý từng bước từng bước đi vào phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, anh khẽ cắn lên vai cô.
"Tiểu Yên, em đã ngủ cả một ngày đấy."
Mạc Thanh Yên cũng biết, có thể là tập huấn quân sự ba ngày nay quá mệt mỏi, hơn nữa tối hôm qua còn đốt pháo hoa cả một đêm cho nên rất mệt, ngủ rất say.
"Lệ Đình Tuyệt, anh đừng làm loạn."
Môi và tay của anh đều không thành thật khiến cho cô ngứa không chịu nổi.
"Người ta còn chờ anh họp đấy."