Các nữ sinh đều cảm thấy ý kiến này rất hay, ai cũng gật đầu.
Ăn cơm trưa xong, lúc nghỉ trưa nằm ở trên giường, Mạc Thanh Yên bỗng có chút nhớ Lệ Đình Tuyệt.
Chỉ có anh mới có thể bao dung mọi thứ của cô, còn mọi người có vẻ không thích cô lắm. Giống như lúc ăn trưa hôm nay cô chỉ lấy được một cái bánh mỳ, mọi người cố ý không để cô ăn những thứ khác.
Nghĩ thế trong lòng cô có chút chua xót, khổ sở.
Mới vừa ngủ một chút tiếng chuông đã dồn dập vang lên, cô nhanh chóng rời khỏi giường, động tác nhanh chóng trật tự chỉnh trang mọi thứ, giống như cô trời sinh đã biết làm những việc này. Cho nên cô là người thứ nhất chạy ra khỏi ký túc xá đứng ở trước mặt huấn luyện viên.
Tuy rằng trong sinh hoạt cô có chút vụng về nhưng ở những phương diện khác cô đều rất vĩ đại, điều này càng khiến cho những người cùng tổ không phục.
Khi mọi người đến đã thấy cô đứng ở đó. Trừ cô ra tất cả mọi người đều bị trừ điểm, mấy nữ sinh nhỏ giọng nói: