Anh dắt tay cô vào trong văn phòng, sau đó đá Nam Cung Ngạo đang ngồi dựa vào ghế sofa.
''Cậu có thể biến mất rồi.''
Nam Cung Ngạo nhìn thấy cô nàng kia vừa tới, Lệ Đình Tuyệt liền vô tình đuổi anh ta đi, đột nhiên có chút khó chịu.
Vì thế mắt xanh nheo lại, ''Vị hôn thê, em đã đến rồi.''
Sau đó dịch sang bên cạnh, ý bảo cô ngồi vào bên cạnh anh ta. Mạc Thanh Yên cảm thấy thế giới của mình thật lộn xộn, hoàn toàn hỗn loạn rồi.
Cuối cùng cô lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Lệ Đình Tuyệt, nhìn tới nhìn lui, vẫn là Lệ Đình Tuyệt có cảm giác an toàn hơn.
Lệ Đình Tuyệt nở nụ cười yêu dã, quét mắt nhìn lưu manh Nam Cung Ngạo, ''Cậu ra ngoài đi dạo, hoặc là đi chơi với bạn gái nhỏ của cậu đi.''
Vẫn luôn đuổi anh ta đi, Nam Cung Ngạo lại càng thấy khó chịu, đứng dậy.
''Party đêm nay, cậu phải tới đấy.''
Sau đó lạnh lùng đi ra ngoài, anh ta phát hiện Tuyệt càng ngày càng không có nhân tính rồi.