Lệ Đình Tuyệt nhếch môi, vẽ ra một độ cong hoàn mĩ.
Con ngươi hẹp dài hơi hơi xếch lên, ''Ừm.''
Mạc Thanh Yên nhìn bộ dáng này của anh, hai tròng mắt có chút ngây ngốc, vậy mà lại cảm thấy anh thật dễ coi, hơn nữa cho dù tối qua anh làm vậy với cô, cô vẫn không có cách nào chán ghét anh. Ngoài miệng tuy rằng nói chán ghét, nhưng đáy lòng lại không có chút chán ghét nào.
Cô mím môi, từ từ rút tầm mắt về.
Một đường không nói chuyện, xe trực tiếp lái vào đại học Lâm thành, Lệ Đình Tuyệt đậu xe ở ngay dưới bóng cây.
Trước khi xuống xe cô cười nói :''Cảm ơn anh đưa tôi đi.''
Sau đó mở cửa xuống xe, nhưng sau khi cô đi xuống liền thấy anh đang đứng trước xe, dường như đang đợi cô.
Cô đi qua, ''Không phải anh cần đi làm sao?''
Lệ Đình Tuyệt bước tới, đi về phía trước, ''Anh đưa em đi, khả năng em không tìm được đường.''