Lệ Đình Tuyệt nghe được lời này của con bé, thậm chí có chút cảm động, con bé này thật sự không uổng công yêu thương, đối xử với cha thật đúng là tốt.
Anh đặt cô bé lên giường, ánh mắt cực kỳ ấm áp, ''An An, ngủ thôi!''
Anh nằm xuống, Angela liền chui vào lòng anh, ''Ba ngủ ngon!''
Lệ Đình Tuyệt nhìn khuôn mặt bụ bẫm nhỏ nhắn của cô bé, trước kia đây là vị trí của Tiểu Yên, sau này có lẽ một thời gian rất dài, vị trí này thuộc về con gái anh rồi.
Ngày hôm sau, Lệ Đình Tuyệt tỉnh lại, Angela đã sớm lăn qua một bên rồi. Con bé kia đi ngủ cũng không yên ổn, lăn loạn xạ, anh nhiều lần đều sợ con bé rơi xuống giường.
Anh ngáp một cái, ngủ không ngon, quả nhiên ôm con gái không ngủ ngon bằng ôm lão bà.
Trên giường lớn mềm mại, con bé ngủ thật sự ngon, anh cũng không quấy rầy, để bé ngủ nhiều một chút.
Anh rời giường, vào phòng tắm, lúc trở ra liền toàn thân cảm thấy sảng khoái, liền nhìn không ra được là anh ngủ không ngon.