Ba người Lệ Đình Tuyệt thuê một gian phòng, vừa vào cửa liền có thể nghe được âm thanh đinh tai nhức óc, còn có tạp âm từ sàn nhảy.
Bọn họ trực tiếp đi đến tầng cao nhất của quán bar, nơi này có chút vắng vẻ hơn, còn có dàn nhạc biểu diễn, mỗi bàn đều có thể nhìn thấy được cảnh đêm của toàn thành phố, cũng có thể nhìn thấy được bầu trời sao cùng ánh trăng.
Hôm nay mưa phùn, cho nên mỗi bàn đều có che dù, mưa không dính đến, lại tăng thêm phần thơ mộng.
Lệ Đình Tuyệt uống rất nhiều rượu, Ngôn Ngọc gắp cho anh ít hải sản cùng cơm, còn chưa kịp ăn gì. Lúc anh định uống tiếp, liền bị Ngôn Ngọc ngăn lại.
"Ăn một chút đi rồi uống tiếp, dạ dày của cậu cũng không chịu nổi đâu."
Lệ Đình Tuyệt nhíu mày, từ khi nào mà Ngôn Ngọc trở nên lề mề như vậy.
"Đừng đụng vào tôi, buông tay."
Thanh âm của anh lạnh lùng nói, trong giọng nói đều là khó chịu.