"Ám Dạ, ngồi đi."
Quốc Vương chỉ về sô pha bên cạnh, anh cũng ngồi xuống, uống một ngụm trà.
"Ta nhìn ra được, con thật sự yêu Bối Thiến. Chính là với tình huống hiện tại, vẫn là nên để con bé ở hoàng cung đi."
Sợ cô lại chịu kích thích, lại phát sinh thêm hậu quả đáng sợ hơn nữa.
Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt hạ xuống, hơi thở càng ngày càng nặng nề, hai chân tao nhã của anh đan vào nhau, mày nhướng lên.
"Cháu có thể xưng ông một tiếng tổ phụ, nhưng tôi và cô ấy đã có với nhau ba đứa nhỏ, bọn nhỏ không thể không có mẹ."
Anh bình tĩnh nói, biểu lộ là anh muốn mang cô đi.
Mà Quốc Vương nghe đến đứa nhỏ hai mắt liền sáng ngời.
"Là cháu chắt của ta sao?"
Ông như vậy cùng Lệ lão gia tử không mấy khác biệt, ánh mắt nhất thời di chuyển, nhất định là muốn cháu chắt đến điên rồi.