Ánh mắt Lệ Dạ Kiêu tối sầm , gương mặt tươi cười của Mạc Thanh Yên vẫn luôn đi tới đi lui trong tâm trí hắn.
Nhìn đến cô, thế giới hắn tràn ngập ánh mặt trời, ấm áp tỏa sáng. Nhưng khi cô vừa rời đi, mọi thứ đều biến mất, anh lại trầm mình trong hắc ám, giãy giụa vô lực, lạnh băng, ẩm ướt.
Ra khỏi bệnh viện, Lệ Đình Tuyệt lái xe, tốc độ rất chậm, anh một tay lái xe, một tay cầm di động. Tìm mấy quán lẩu có tiếng ở gần đây, cô muốn ăn, thế thì anh sẽ đi ăn cùng cô.
Tuy rằng người nào đó căn bản không có hứng thú đối với loại đồ vật này, còn cả thấy cực kỳ mâu thuẫn, những thứ này làm gì có giá trị dinh dưỡng đâu?.
Mạc Thanh Yên thấy anh không thích hợp, "Tuyệt, sao anh đi chậm thế? Em đói quá, anh đi nhanh nhanh lên đi?"
Nghe xong lời cô nói, anh cũng vừa lúc tìm được quán ăn phù hợp, nơi này đã có lịch sử lâu đời, đánh giá rất cao, cho nên anh dẫn cô đến cùng nhau nếm thử.
You may also Like