Lệ Đình Tuyệt rút súng, "Nếu như cô ấy chết, thì các người cũng phải bồi táng theo".
Đôi mắt anh đỏ lên, dáng vẻ phẫn nộ đó thật giống một con sói đang giận dữ, mang theo quang mang dã thú, lãnh khốc đến dọa người.
Bối Thiến rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, nhìn thấy anh cầm súng chỉa vào cô, cô khóc nấc lên.
"Mẹ, con không muốn chết, con thật sự không muốn chết".
Khải Lỵ cũng có chút hoảng, Ám Dạ là người như thế nào, bà ta rất rõ. anh sẽ không vì bất cứ thứ gì mà thay đổi bản tanh, chỉ là tình yêu của anh dành cho Mạc Thanh Yên đã vượt qua tất cả.
Cũng giống như năm đó khi anh biết Bối Thiến không phải là công chúa thật, xém chút nữa đã lấy mạng con bé.
Khải Lỵ che chở trước mặt Bối Thiến, "Việc này không liên quan đến Bối Thiến, là ta sợ cô ta quay lại khiến tất cả mọi thứ bị bại lộ, cậu muốn giết thì cứ giết ta".