Mạc Thanh Yên cảm giác sau lưng lạnh lẽo, giống như có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình.
Cô quay đầu lại nhìn liền đối diện với một đôi mắt màu hổ phách, cặp mắt kia quả thật là đáng sợ.
Cô vội vàng quay đầu lại, đáy lòng kinh hoàng.
Cô bỗng nghĩ: "Đôi mắt kia rất quen, hình như cô đã gặp qua ở nơi nào rồi."
Lệ Dạ Kiêu cũng cảm giác được cỗ khí âm lãnh đó. Người đàn ông mặc áo choàng đen vừa nãy không đơn giản. Cho nên anh ta càng kéo Mạc Thanh Yên đi nhanh hơn, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Nơi này thật sự rất nguy hiểm, những nguy hiểm mà bọn họ không thể lường trước được
Thiên Diện lạnh lùng nói: "Con bé trưởng thành, càng ngày càng xinh đẹp."
Sau đó âm trầm nở nụ cười, người bên cạnh nhìn thấy như vậy thì giật mình nhưng không dám hỏi nhiều.
Mạc Thanh Yên bị Lệ Dạ Kiêu nhét vào trong xe, anh lái xe chạy đi.
"Này, anh khẩn trương như vậy làm gì?"
Khuôn mặt anh ta căng chặt, mặt cũng tối sầm lại.