Bối Thiến thấy thái độ của mẫu phi mình, có chút không cam lòng, nhưng mà không cam lòng lại có thể như thế nào? Chỉ có thể chính mình nghĩ biện pháp.
Cô đi rồi, Khải Lỵ thở dài.
Ngày hôm qua nếu không phải bà đến đúng lúc, phụ vương còn có thể sẽ biết một chuyện. Bây giờ bà sợ nhất là bại lộ, chỉ cần lộ ra một chút thôi đều là trí mạng.
Bà và Bối Thiến, còn có gia tộc của bà khi đó sẽ xong đời.
"Ai?"
Bà kinh hô một tiếng. Nơi này là phòng ngủ của bà, người ngoài không thể vào được cho nên bà mới khẩn trương như thế.
Từ cửa sổ một người mặc áo choàng đen tiến vào, không nhìn thấy mặt của hắn. Hắn cười lạnh một tiếng, bỏ mũ xuống.
"Khải Lỵ, nghe nói bà luôn tìm tôi, nhiều năm không gặp, bà có khỏe không?"
Bộ mặt người đàn ông dữ tợn, các mạnh màu bên má trái hiện rõ như một con nhện to. Hai con ngươi màu hổ phách, cả người toát ra vẻ khủng bố và huyền bí.