Có thể cảm nhận rõ ràng sự nóng lòng của anh cùng sự không chờ đợi nổi trong đó. Dưới sự công kích của anh, Mạc Thanh Yên rốt cuộc không thể chống cự. Mặc cho anh cởi bỏ từng lớp quần áo xuống, sau đó anh bế cô lên.
Đi về phía giường lớn, anh phát ra tiếng hít thở nặng nề, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng đỏ của cô, bộ dáng ngại ngùng không dám nhìn anh.
Ánh mắt của anh càng phát ra tia lửa nóng, cái nhìn khiến trái tim cô run rẩy. Ngay khi sắp đến bên giường, bàn tay nhỏ nhắn của cô sờ lên khuôn ngực trần của anh, nơi đó vẫn còn vết sẹo hồng hồng, thịt non vừa mới kết lên, giống như mới khép lại không lâu.
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong ánh mắt chứa đựng sự lo lắng.
"Viên đạn đâu? Lấy ra chưa?"
Nghĩ đến lúc trước anh đã chắn đạn vì cô, suýt nữa thì chết, cũng bởi vì viên đạn đó, lại suýt chết lần nữa. Càng nghĩ càng khiến cô đau lòng, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy anh.