Ánh mắt của Lệ Dạ Kiêu thâm trầm, nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe.
Đối với lời nói của cô, anh ta tin. Ám Dạ Đế là loại nhân vật gì chứ? Lệ Đình Tuyệt tuyệt đối không có khả năng là hắn.
Danh tiếng của Ám Dạ Đế, quả thật giống như một truyền kỳ, nếu hắn và Lệ Đình Tuyệt nếu tính là cùng đẳng cấp.
Thì dường như càng cường đại hơn nữa, anh liền lắc đầu xoá khỏi ý niệm này trong đầu.
Lệ Dạ Kiêu đưa cô đến một phòng nhạc trong quán bar ở Mễ thành, hoàn cảnh rất được, có dàn nhạc đang biểu diễn ca hát, âm thanh trầm thấp dễ nghe. Mạc Thanh Yên ngồi tại chỗ, vừa uống rượu vừa nghe người trên sân khấu hát.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp cùng với bàn ăn, những người bên cạnh đều đang thì thầm nói chuyện, thi thoảng phát ra tiếng cười.
Ánh mắt của Lệ Dạ Kiêu dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, khi mà cô yên lặng tựa như đứa trẻ với gương mặt thiên sứ. Còn cô lúc nghịch ngợm lại tựa như một tiểu quỷ.