Mạc Thanh Yên nhìn người đàn ông trước mắt, rõ ràng là cha của mấy đứa nhỏ, là người đàn ông người đã nói với cô muốn nhất sinh nhất thế.
Anh trở mặt lại nhanh, cũng không thể nhanh như vậy.
Anh kéo công chúa vào sàn nhảy bắt đầu khiêu vũ, Mạc Thanh Yên nước mắt rơi xuống, cô giơ tay lau đi. cô không tin. Vì thế bước lên đài, lấy microphone, bắt đầu hát.
Lệ Dạ Kiêu cũng còn đang khiếp sợ, anh ta vì sao không chết? Không những không chết, còn thành Ám Dạ đế.
Hoàn toàn không thể tiếp thu sự thật này, vốn dĩ anh chỉ là lừa Mạc Thanh Yên.
Muốn cô sống sót, vì sao thật sự gặp được anh ta?
Mạc Thanh Yên hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh kia, thanh âm ngọt ngào xuyên thấu qua đám người, thẳng tiến vào tai anh.
"Sau này quãng đời còn lại, gió tuyết là anh, bình dị là anh, nghèo khổ cũng là anh, vinh hoa là anh, đáy lòng ôn nhu cũng là anh, ánh mắt nhìn thấy cũng là anh, em chỉ cần anh."