Lệ Dạ Kiêu nhìn thấy cô bộ dáng nghịch ngợm như trước, không khỏi nở nụ cười.
"Việc này rất khó nói."
Bởi vì chưa ai gặp qua gương mặt thật của Ám Dạ đế, cho nên có thể anh vẫn đeo mặt nạ màu bạc.
Nhưng người cùng công chúa liên hôn, lại không dùng gương mặt thật, hình như có chút kỳ quái.
Mạc Thanh Yên nhướng mày cười, "Đeo hay không đeo đều không liên quan tới tôi, tôi không thích tám chuyện."
Lời này muốn nói Lệ Dạ Kiêu quá ồn, anh nheo đôi mi, lại bị cô đả kích lần nữa.
Hình như ở trước mặt cô, anh trở nên giống ngu ngốc.
Không khỏi giơ tay vỗ trán.
"Tiểu Yên, khi nào em mới có thể tốt với tôi một chút?"
Theo chân cô tới khu ăn uống, thấy từng hàng đồ ăn, nhất định là đồ ăn cung đình xa hoa, quý giá.
"Tìm được Tuyệt, về sau, tôi sẽ biết ơn anh nhiều, tốt với anh nhiều hơn, như vậy đã đủ chưa?"
Cô chọn chút đồ ăn, liền ngồi vào một cái bàn tròn nhỏ bên cửa sổ, cầm nĩa ưu nhã dùng bữa.