Ngôn Ngọc nghĩ nghĩ, "cái này rất khó nói".
Bởi vì thân thể tên gia hoả kia đã đạt đến mức mấu chốt rồi, nếu còn tiếp tục động nữa sẽ ảnh hưởng đến nội tạng.
Mạc Thanh Yên cười lạnh một cái, "vậy thì, anh ấy đã chết rồi?".
Nói xong cô chuyển hướng nhìn về phía cửa sổ, nghĩ ngợi trong lòng, "Tuyệt, chờ em ở cầu Nại Hà, em sẽ không để anh phải cô độc một mình đâu".
Ngôn Ngọc nhíu mày, nhìn sự bình tĩnh đột xuất của cô, trong lòng hắn lại ớn lạnh, có phải hôm nay hắn không nên đem sự tình nói cho cô biết hay không. Nhưng Tuyệt sống hay chết vẫn chưa đoán được, nếu hắn không nói ra thì trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu.
"Tiểu Yên, em nghĩ thoáng một chút, Tuyệt mệnh lớn, nói không chừng vài ngày sau lại trở về".
Nói tới đây, hắn cũng nghẹn ngào, cậu ta sẽ quay lại chứ?
Trong lòng rầu rĩ, Ngôn Ngọc đứng dậy, bước từng bước rời khỏi phòng.