Lệ lão gia tử không giữ được bình tĩnh, bởi vid người trong công ty nói, mặt Tuyệt nhi toàn là máu, không cử động, rất là nghiêm trọng.
Một số kí ức không tốt xuất hiện trong đầu anh, nhớ đến lúc anh trước đây, cũng triệu chứng này.
Ông ngồi không yên, thực sự là ngồi không yên, cứ đứng trước cửa đi đi lại lại.
Dương Quang và Băng Khối nhìn thế lão gia tử như thế, sợ ông cũng đổ bệnh, vì thế liền đến, nắm lấy tay ông.
"Lão gia gia, ông ngồi đi, chú ấy sẽ không sao đâu."
Hai đứa trẻ quay lại an ủi người lớn, hơn nữa bộ dạng rất kiên định, để lão gia tử tin tưởng, tin lời chúng nói, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nửa tiếng sau, Ngôn Ngọc đi ra, anh bỏ khẩu trang ra.
Dương Quang và Băng Khối dắt tay lão gia tử đến, sắc mặt lão gia tử không tốt, khuôn mặt lo lắng, rất sợ kết cục sẽ giống như trong quá khứ.
"Tuyệt....nó...…"
Cuối cùng vẫn không dám hỏi, ông làm không được chuyện kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.