Lệ Đình Tuyệt ngắt ngắt cái mũi nhỏ của cô, nhếch môi nở nụ cười yêu nghiệt, tựa những đoá hoa diễm lệ nở khắp vườn.
Hắn kéo cô vào lòng, hai người đứng trên đường mòn nhỏ nở đầy hoa ôm nhau, tuấn nam mỹ nữ, thập phần đẹp mắt. Hình ảnh lúc đó tựa như một bức tranh tuyệt mỹ, ghi nhớ khoảnh khắc hạnh phúc của hai người bọn họ vậy.
Mạc Thanh Yên nở nụ cười thật đẹp, cũng thật ngọt ngào. Lệ Đình Tuyệt nhìn ngôi nhà nhỏ theo phong cách phương Tây kia, cảm thấy Bắc Chinh thật sự đối xử với nàng không tồi. Từ từng ngọn cỏ, cành cây ở đây đều có thể thấy được, ông ấy rất cưng chiều Tiểu Yên.
Mỗi người ở đây đều là người thân đối với cô ấy, vì thế hắn sẽ không đối địch với bọn họ mà muốn trở thành người một nhà một cách chân chính. Bằng không nha đầu này sẽ mãi mãi bị kẹt ở giữa, không bao giờ có được niềm vui thật sự!