Lệ Đình Tuyệt vươn tay cầm lấy thuốc, nhìn thoáng qua, nguyên một bình, có thể dùng thật lâu.
"Xác định cái này không có tác dụng phụ gì chứ?"
Bởi vì về sau có thể sẽ dung lâu dài, không có cách nào, anh không muốn thân thể cô bị thương tổn.
Ngôn Ngọc nghi hoặc khó hiểu, "Lão thái thái vừa mới gặp tôi, còn hỏi tôi, chuyện mang thai. Nói là hy vọng hai người trong một năm sẽ sinh đứa nhỏ, cậu còn chuẩn bị cho Tiểu Yên uống thuốc này, rốt cuộc cậu có muốn đứa nhỏ không vậy?"
Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lệ Đình Tuyệt hiện lên mỉm cười, siết chặt lọ thuốc trong tay.
"Cô ấy sinh ra không phải là vì sinh đứa nhỏ, tôi cưới cô ấy, là muốn yêu thương cô cho tốt."
Đây là lời thật lòng của anh, nhưng nguyên nhân trong đó chỉ có anh biết. Thân thể của anh nếu bắt buộc phải mang thai cũng có thể, nhưng xuất hiện chút tình huống, ai cũng không thể nói chính xác được, vì vậy anh không muốn mạo hiểm, cũng không dám mạo hiểm.